AN LẠC TẦM THƯỜNG, SỰ VÔ TUYỆT ĐỐI
Có cảnh giới vui sẽ nhất định có cảnh giới buồn đối lại; có nơi cảnh sắc tươi đẹp nhất định sẽ có nơi tồi tệ xấu xa tương phản lại. Chỉ có những bữa cơm bình thường trong gia đình, cảnh sắc tự nhiên bình thường mới là chốn đi về an vui chân chính.
ĐIỂN CỐ XỬ THẾ
Ngày xưa, Mỗ Ưu là một nghệ nhân gánh hát trong kinh thành. Ông vốn là con cháu thế gia tộc Mãn, vì yêu thích hí kịch mà trở thành nghệ nhân diễn xướng trong gánh hát. Không lâu sau ông có cơ hội kế thừa tước vị trong gia tộc, nhưng vì là nghệ nhân nên bị cấm, vì vậy có người khuyên ông: “Nghề hát xướng là nghề thấp hèn, còn danh tiếng tước vị mới là vinh hiển. Từ bỏ nghề thấp hèn mà lấy tước vị vinh hiển vốn là chuyện thường tình của con người”. Mỗ Ưu nói: “Tôi thấy mình là nghệ nhân hát xướng nên lúc nào cũng cảm thấy may mắn, không cảm thấy đê tiện thấp hèn. Trên thì sắm vai đế vương, dưới vẫn có thể xem là tướng quân đại thần. Khi vén màn ra sân khấu đã gây sự chú ý cho mọi người, còn gì đáng để theo đuổi hơn nữa?”. Có người nói: “Nhưng những thứ đó đều là giả”. Mỗ Ưu nói: “Ông cho rằng sự vinh hiển của tước vị là chân thật sao? Hay chưa kịp hưởng dụng thì hôm sau đã bị bãi miễn rồi?”.