Trang chủ

Thái Căn Đàm

KHÔNG LÀM GÌ CẢ, THẢNH THƠI NHÀN HẠ

VÔ VI VÔ TÁC, ƯU DU THANH DẬT

Câu cá vốn là một việc nhàn nhã thong dong, mà còn nắm cả quyền sinh sát; đánh cờ vốn là trò chơi tiêu khiển giải trí nhẹ nhàng mà còn đầy tâm lý chiến tranh hiếu thắng. Vì vậy, thêm một việc chi bằng bớt một việc để con người càng cảm thấy thảnh thơi nhàn hạ, đa tài chi bằng bình thường để có thể bảo toàn được bản tính chân thực của mình.

ĐIỂN CỐ XỬ THẾ

Đời Tấn có ba anh em tên gọi là Chu Khải, Chu Tung, Chu Phác, mẹ của họ hiền từ nhân hậu. Chu mẫu lạc mất chồng trong lúc loạn lạc, một thân một mình dắt ba đứa con trai chạy từ phương bắc xuống phương nam và dạy dỗ chúng nên người. Ba người con khi lớn lên, thấu hiểu tình cảm ân đức của mẹ với chúng ân trọng như núi nên rất hiếu kính với mẹ. Một năm vào mùa đông, trong bữa ăn, Chu mẫu rót cho mỗi người một ly rượu, sau đó bưng ly rượu bùi ngùi nói: “Nửa đời mẹ nếm trải biết bao gian khổ, hôm nay thấy các con khôn lớn nên người, muôn nửa đời sau của mẹ được nương nhờ vào các con”. Lúc này Chu Tung đặt ly rượu trên bàn, quỳ xuống chân mẹ mà khóc. Chu mẫu giật mình hỏi cậu tại sao lại vậy, cậu nói: “Mẹ mới nói nửa đời sau muốn nương nhờ vào ba anh em chúng con, nhưng con và Chu Khải tính tình hay hơn thua, hay bộc lộ tài năng, sợ rằng sau này khó giữ được tính mạng. Duy chỉ có em Chu Phác là người hiền lành điềm đạm, sẽ không gây nên tai họa. Vì vậy có lẽ chỉ có Chu Phác có thể phụng dưỡng mẹ đến cuối đời”. Sau đó Chu Khải và Chu Tung quả nhiên bị người khác giết hại. Sau khi họ chết, trách nhiệm phụng dưỡng mẹ già do một tay Chu Phác.

Bình luận