Trang chủ

Thái Căn Đàm

DẤU GIÓ BÓNG TRĂNG, QUA RỒI KHÔNG Ở LẠI

PHONG TÍCH NGUYỆT ẢNH, QUÁ NHI BẤT LƯU

Tai nghe mọi thứ giống như cuồng phong thổi qua hang núi tạo thành tiếng vang lớn, qua rồi nhưng cũng không ở lại, vậy thì thị phi chốn nhân gian sẽ đều biến mất; cảnh giới trong lòng giống như trăng soi đáy nước, không để lại dấu tích gì, vậy thì có thể đạt đến mức quên cả ta lẫn vật.

ĐIỂN CỐ XỬ THẾ

Thời Chiến Quốc có người tên Đông Quách Tử hỏi nhà triết học nổi tiếng thời đó là Trang Tử: “Theo thầy, Đạo là gì?”. Trang Tử đáp: “Đạo chỗ nào không có”. “Xin chỉ ra mới được?”. “Trong con kiến. Trong cọng cỏ. Trong miếng sành vỡ... Lời của ông chẳng đi đến đâu cả. Đừng chỉ hẳn vào vật nào có nó (đạo), vì không có vật nào là không có nó. Đạo lớn là thế”. Đông Quách Tử lại hỏi: “Làm thế nào để ngộ được Đạo?”. Trang Tử đáp: “Đến khi nào ông đạt đến mức quên cả ta lẫn vật thì đến khi đó ông mới lĩnh ngộ được Đạo”.

Bình luận